TÂM TÌNH DÂNG MẸ TÀ PAO

     Con chưa một lần đến được Tà Pao, nơi con tin Mẹ đã hiện ra. Con cũng đâu dám mong được trông thấy Mẹ. Con thật có lỗi với Mẹ vô cùng. Vậy mà, Mẹ đã đến trong giấc mơ của con và cho con điều linh ứng trong thực tế. Con vui mừng và nhớ ơn Mẹ xiết bao.

      Lần đó, con ra đứng trước thềm và nhìn lên trời cao. Bỗng, một vầng sáng xuất hiện. Rồi nhanh như chớp, con chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy Mẹ trên ấy. Mẹ xuống thấp dần, lướt ngang cây bông hồng trước mặt con. Mẹ bay vút vào nhà và biến mất trong tượng Mẹ trên bàn thờ. Giật mình tỉnh giấc, con bàng hoàng xúc động. Dù chỉ là giấc chiêm bao, nhưng kể từ đó, mỗi ngày, ngồi đọc kinh, lần chuỗi trước tượng Mẹ con càng cảm thấy tin tưởng và an tâm hơn. Mỗi lần lo lắng, gặp khó khăn, con lại kêu cầu đến Mẹ và mẹ đã dìu dắt, đỡ nâng con. Đặc biệt, cây bông hồng trước thềm nhà con từ đó đến giờ vẫn ra hoa liên tục. Đã mấy năm rồi, những chậu hoa hồng trước và sau nó đều lần lượt ra đi, sớm nở, tối tàn. Thế mà, nó vẫn ung dung, tươi đẹp lạ. Cảm xúc và nhớ ơn Mẹ, con viết mấy vần thơ năm chữ, thành tâm kính dâng Mẹ:

Cây bông hồng trước ngõ

Một lần Mẹ ngang qua

Trong giấc mơ con đó

Giờ vẫn mãi ra hoa

*

*      *

Con luôn tin có Mẹ

Hiện xuống chốn Tà Pao

Nhưng khi con gọi khẽ

Mẹ đến, dẫu nơi nào

*

*      *

Mẹ đẹp hơn ngàn sao

Soi đường con đêm tối

Mẹ hiền dịu xiết bao

Dìu con không lạc lối

*

*      *

Hoa hồng nhờ bóng Mẹ

Mang sức sống tuyệt vời

Đường đời, con có Mẹ

Hào quang chiếu rạng ngời

     Mẹ ơi! Con tin Mẹ đến khắp mọi nơi, nhất là với những đứa con thành tâm trông cậy Mẹ. Nhưng linh địa Tà Pao là nơi Mẹ đã hiện ra, sao con lại không tìm về kính viếng. Ngày mười ba tháng tư lại qua đi, mọi người đã tấp nập rủ nhau về Tà Pao, lòng con thấy nao nao, bồi hồi khó tả. Xin Mẹ đừng trách tội và từ bỏ con. Đường đời con luôn cần có Mẹ, Mẹ ơi!.

Têrêxa Lê Quy