Cuộc đời anh Nguyễn Đức Năm, 34 tuổi, cư ngụ ở giáo xứ Ngọc Lâm, giáo phận Xuân Lộc đã trải qua những tháng ngày gian khổ, tăm tối. Nhưng nhờ ơn Mẹ La vang, anh đã vượt qua, sống an vui và làm chứng cho Người.

Anh sinh ra trong một gia đình có gia cảnh khó khăn, không nghề nghiệp nên theo bạn bè lên núi xanh tìm trầm. Tìm trầm vốn là công việc gian khổ, hiểm nguy, mỗi chuyến đi kéo dài cả tháng trời mà kết quả thường phụ thuộc vào sự rủi may.

Cũng như những anh em khác, một đôi lần anh Năm gặp may kiếm được hàng mang về bán lấy tiền phụng dưỡng cha mẹ già và lo cho mấy em ăn học. Nhưng vận may không phải có hoài, một lần trong chuyến đi xa lâu ngày anh Năm nhiễm căn bệnh lạ, và từ đó anh trở thành ngớ ngẩn như người mất trí. Có người nói anh bị nhiễm độc, người khác bảo anh bị đánh bùa ngải, bị ma ám, quỷ ám. Kẻ ganh tị thì chua cay: “Đó, ăn của rừng rưng rưng nước mắt!”…
Từ ngày gặp nạn gia đình anh Năm gắng sức chạy vạy hòng cứu chữa cho anh, người lao động chính trong gia đình. Anh được đưa đến bệnh viện tỉnh Đồng Nai và một vài bệnh viện khác ở Tp HCM, nhưng tất cả đều bó tay. Người nhà đem anh về chữa ngoại khoa, đông y cũng không ăn thua. Ngã lòng, gia đình quay qua tìm thầy bùa, thầy ngải. Anh Năm được đưa đến các vị thầy nổi tiếng ở miền Đông Nam Bộ nhưng phép thầy không linh. Anh Năm sống trong khốn khổ và tuyệt vọng suốt 11 năm liền.

Mẹ cứu tôi khỏi cuộc đời tăm tối. 12

Mẹ đã cứu cuộc đời tăm tối của anh
Đầu năm 1999 một số giáo dân trong giáo xứ Ngọc Lâm đi hành hương La Vang nghe thấy và chứng kiến nhiều ơn lạ nhãn tiền Mẹ ban đã khuyên gia đình đưa anh Năm ra La Vang khấn xin ơn Mẹ. Gặp lúc túng quẩn nhưng gia đình vẫn cố chạy vạy đưa anh Năm đi. Họ ở La Vang chuyên tâm cầu nguyện đã hai ngày đêm. Qua ngày thứ ba, 18.04.1999, khi đang cho anh Năm uống nước Đức Mẹ và rảy nước thánh lên người anh thì bỗng dưng cả thân mình anh run lên cầm cập như người bị động kinh rồi đổ gục xuống bậc thềm trên đài Mẹ bất tỉnh nhân sự. Một lúc sau, anh tỉnh dậy ngơ ngác nhìn mọi người chung quanh đang sốt sắng đọc kinh. Anh vươn mình đứng dậy, cảm giác khoan khoái như vừa trải qua một giấc ngủ ngon. Anh nhận ra mình đã hết bệnh, quỳ gối khấu đầu tạ ơn Mẹ.
Anh Năm và gia đình ở lại La Vang thêm một ngày nữa để anh được xưng tội, rước lễ và tham dự vào các việc đạo đức cần thiết khác.
Ngày trở về, bà con lối xóm nhìn anh Năm với ánh mắt đầy kinh ngạc: “Lạ, một người tâm thần lâu năm mới đi hành hương có mấy ngày mà lành mạnh như thường? Lạ! Lạ thật!” Đến khi nghe người nhà anh Năm thuật lại ơn lạ nhãn tiền tại La Vang thì mọi người mới hiểu. Bà con chung vui và không ngớt lời ca khen quyền phép.

(Nguồn:http://dhtmlv.org)