Kính dâng Mẹ La Vang.
Kỷ niệm 100 năm Đại Hội lần I (1901-2001)
Trăm năm trước, những ai về Dinh Cát
Về Cổ Vưu, Cây Da, ghé Hội Yên
Những nhà thờ – họ đạo, xóm làng bên
Cờ xí rợp mấy vùng quê lương, giáo.
Người ở Kinh ra, cân đai, áo mão
Kẻ Đàng ngoài vô, thanh lịch, đài trang
Qua truông nhà Hồ, vượt phá Tam Giang
Chốn heo hút bỗng dập dìu phường phố.
Đợi con nước, tuần trăng, xem quỳnh nở
Tháng Tám mùa Thu, đến hẹn lại lên
Trăm nẻo về, cùng một bến đông ken
Muôn ngã rẽ chảy đầy nguồn sông Mẹ.
Đâu phải đợi đến bây chừ, mới kể
Chuyện binh đao dằng dặc, chả ai ngờ
Giữa thâm sơn cùng cốc ấy, ngày xưa…
Mẹ hiện đến để phò nguy cứu khổ
Bởi những phân ly, đọa đày, cơ nhỡ
Bởi những gánh gồng, tay xách, nách mang.
Mẹ bỏ trời cao
Mẹ xuống thế gian
Mẹ chọn La Vang
Làm nhà Mẹ ở
Dưới cội đa già, bản thôn, rừng rú
Mai sớm, chiều hôm
Tiếng hát, lời kinh
Một gia tài của lòng đạo, đức tin
Đã bén rễ sâu, gốc bền, từ đấy…
Chừ, non bạc triều dâng, sông suối chảy
Chừ, La Vang “Thành phố ngã ba đường”!
Ôi, con đường tơ lụa của hành hương
Những chuyến trở về tâm linh thiêng thánh.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
Góp chuyện gần xa, thưa gửi Mẹ mình
– “Chúng con còn vượt biển, sóng lênh đênh
Ngước trông lên, Mẹ là ngôi sao sáng”!
Mau lên nhé, kẻo lâu ngày chầy tháng
Kẻo chậm chân, vơi cạn hết dầu đèn
Kẻo muộn màng khi chàng rể kề bên
Lại cuống quýt mà lo ra, chểnh mảng
Hôm nay, gió đã dừng, cây đã lặng
Chúng con về, góp gạo, thổi cơm chung
Líu ríu bên nhau, bếp lửa bập bùng
Nghe bốn phía ngân vang âm phế tích
Mỗi viên đá còn tươi nguyên máu thịt
Cỏ lau reo, hay hồn vía bao đời?
Mỗi thầm thì từ mạch giếng sâu khơi
Mỗi dấu vết, mỗi kinh qua lịch sử…
Mẹ vẫn đứng cùng phong rêu, quá khứ
Hai trăm năm, phơi rát mặt gió Lào
Cháy lòng con bao nỗi nhớ xôn xao
Mỗi khi đếm từng mùa đi, thay lá.
Mẹ vẫn đứng, làm cây cao bóng cả
Để nương che con cái Mẹ đi, về
Người, mỗi người thêm một chốn, đôi quê
Mẹ của trăm con lên rừng xuống biển.
Mẹ ơi Mẹ, đoái nghe con cầu nguyện
Chút buồn vui, u uẩn rất thật lòng
Cả đời con, những chín nhớ, mười mong
Cứ đau đáu một niềm riêng, chưa ngỏ
Được sống thác, được phù trì, nâng đỡ.
Này tràng châu, hai thế kỷ rền vang
Vui thương mừng dệt thành chuỗi La Vang
Trong gió mùa Thu, Mẹ ru con ngủ.
Đêm nay, với người thập phương, tứ xứ
Con ngây ra như đứa trẻ được quà.
Trăm năm rồi, như vừa mới hôm qua
Lại lên bến xuống thuyền, vui rộn rã.
Mẹ là Mẹ của chúng con, tất cả
MẸ LA VANG – MẸ GIÁO HỘI VIỆT NAM.