Đại hội La Vang lần thứ 5, năm 1913, thu hút giáo dân với đủ thành phần xa gần về sum họp bên Mẹ. Trong số đó có hai vợ chồng người lính Xitêphanô Xứng tuy mới chịu phép Rửa tội, đi La Vang lần đầu song thấy cuộc kiệu trọng thể và mọi người tỏ lòng sốt sắng thì cũng dốc tâm sùng bái Đức Mẹ. Vì vậy khi vừa mãn cuộc kiệu, cả hai vợ chồng cố chen lấn bứt cỏ, lặt lá trong vườn Đức Mẹ rồi xin cha làm phép đem về phòng khi bất trắc. Trong nhà có ai đau ốm thì vợ chồng lính Xứng cứ việc nấu lá cho uống, bình an vô sự.
Thuốc của Mẹ La Vang
Ngày kia, bà Bộ Chạng làng An Xuân, người lương, đau nặng đã bốn năm ngày, thuốc thang tốn kém cũng nhiều song vô hiệu. Vì có bà con họ hàng, vợ chồng lính Xứng qua lại thăm viếng. Trong cơn thất vọng, nghe lính Xứng có đi đạo, ông Bộ Chạng hỏi Xứng: “Anh có thuốc gì bên đạo cứu tôi với ?” Xứng thưa rằng: “Có! Có thứ lá tôi xin ngoài nhà thờ Đức Mẹ La Vang, nếu ông bằng lòng tôi sắc cho vợ ông uống. Thiên hạ nói nhà thờ ấy linh lắm.” Bộ Chạng đồng ý. Lính Xứng xăng xái về nhà lấy lá biểu Bộ Chạng sắc cho vợ uống. Bà Bộ Chạng uống liền mấy lần, sắc mặt hồng hào, trong mình khỏe khoắn. Uống thêm mấy bữa thì mạnh luôn.
Lần kia, đứa con ông trưởng hội giáo làng An Xuân đau cổ trướng, sình bụng, sôi bọt miếng nằm bất tỉnh, gia đình đã toan lo hậu sự. Xứng nghe thế qua thăm, nhằm lúc vợ chồng hội trưởng, cũng là tân tòng, đức tin chưa vững, bồng đứa nhỏ ra để nơi nhà thờ hội kẻo sợ ma quỉ hay ông bà về bắt. Xứng an ủi còn nước còn tát, xin phép ông bà cho cháu nhỏ uống nước lá La Vang, hòng xin ơn Mẹ cứu giúp. Trong cơn rối rắm, ừ, thì bảo sao nghe vậy. Lạ thật, nước lá uống đến đâu đứa nhỏ tỉnh ra đến đó. Nó mở mắt đòi bú. Nghe lạ, cả làng An Xuân đều đến xem, chứng kiến chuyện cải tử hoàn sinh.
Những ai nhận được ơn lạ từ Mẹ La Vang được sự chứng kiến của nhiều người, ai cũng tôn vinh chúc tụng Mẹ và họ sẵn sàng sống làm chứng cho Mẹ trong suốt cuộc đời của họ.