Hai trăm năm trước nơi rừng xanh núi đỏ.
Không bóng người chỉ có lá vàng rơi.
Chú huơu non nghểnh cổ ngắm mây trôi.
Vài chị sóc tìm mồi trong kẽ lá.
Bỗng đất bằng nổi sóng khắp thiên hạ.
Lệnh vua truyền truy nã bọn Giatô.
Đạo Tây phương mà sao dám lẻn vô.
Làm đảo lộn cả sơn hà xã tắc.
Người công giáo bị vua coi là giặc.
Bắt đem về cho ngựa xéo voi dầy.
Bị chém đầu thắt cổ bị phanh thây.
Con của Mẹ rừng sâu cùng lẩn trốn.
Từng đoàn người trong khi gặp khốn đốn.
Rủ nhau về vùng lá Lavang.
Chân mỏi mệt mắt lệ chảy đôi hàng.
Nhưng trái tim vẫn kính dâng lên Mẹ.
Maria tình thương sao xiết kể.
Mẹ khoan hồng, Mẹ nhân ái yêu đương.
Mẹ cứu giúp đoàn con cái bốn phương.
Đến cùng Mẹ xin Mẹ thương cứu giúp.
Kính mừng Maria đầy ơn phúc.
Đoàn chúng con dâng tiếng hát lời ca.
Tạ ơn Mẹ đã nhiều lần hiện ra.
Fatima, Loretta, Lộ Đức.
Mễ tây cơ và Nam tư xa lắc.
Nhật bản, Đại hàn tít tắp Phi châu.
Tại Lavang linh địa chốn rưng sâu.
Mẹ xuất hiện Mẹ ủi an nâng đỡ.
Lời Mẹ dạy chúng con xin ghi nhớ.
Muôn vàn ơn hồn xác Mẹ thương ban.
Tình hiến dâng cho nhân loại chứa chan.
Nhiều lớp lớp mênh mang như trời bể.
Nào những ai lặn ngụp trong biển lệ.
Mau quay về Trái Tim Mẹ yêu thương.
Cả những ai lạc bước vạn nẻo đường.
Nhìn lên Mẹ như Sao Mai dẫn lối.
Còn những ai lần mò trong tăm tối.
Lỗi lầm xưa mau thống hối ăn năn.
Cải thiện đời sống nhớ lời Mẹ khuyên răn.
Siêng năng Lần Chuỗi sớm mai chiều tối.
Maria Mẹ cao sang vời vợi.
Rất uy quyền và rất đỗi khoan nhân.
Được Mẹ thương là có cả mùa xuân.
Xuân dương thế và xuân trên Thiên quốc.
Mẹ Lavang xin giúp con tiến bước.
Bước theo Mẹ ngày lưu ký trần gian.
Chúng con tạ ơn Đức Mẹ Lavang.
Bao ơn phúc Mẹ ban cho người thế.
Cho đoàn con trải qua muôn thế hệ.
Cho Giáo Hội Việt Nam rất thân yêu.
Trong phong ba bão táp vẫn cao nêu.
Vẫn kính Chúa, yêu người, yêu Tổ quốc.
Xin cho con là nắm men trong thúng bột.
Xin cho con là đèn sáng trên đế cao.
Xin cho con là dụng cụ của Tình Yêu.
Đem hòa bình, an vui cho nhân loại…