Đã về đây, đoàn con yêu vạn quốc,
Ngập cõi bờ Thánh địa, lửa hè chang.
Ngước mắt nhìn nhan thánh Mẹ La Vang,
Kính dâng Mẹ, ngọn thủy triều hoan hỷ,
Một lời kinh xuyên qua hai thế kỷ,
Đang vùng lên rung động cả đất trời.
Lời kinh hòa nước mắt với nụ cười,
Những giai điệu khổ sầu cùng ân lộc,
Với điệu múa cung đình màu bích ngọc,
Cuộn sóng vào nước mắt ba dòng sông,
Muôn trái tim, một điệu hát vang ngân,
“Như song lộc triều nguyên ơn phước cả”
Dù chỉ cơm khô, với bình nước lã,
Dù giường sỏi đá, mảnh chiếu thô sơ,
“Khách sạn nghìn sao” hạnh phúc vô bờ,
Bên bóng Mẹ, ôi bình an khôn tả!
Đến nơi đây không tranh hùng tranh bá,
Không đua chen, đọ sức, chỉ sấp mình,
Giáo và lương cùng một dạ đinh ninh,
Càng thương nhau càng tiến gần đến Mẹ.
Dù gần, xa, hòa chung bao thế hệ,
Một điệu đàn, giáo sĩ cạnh giáo dân,
Với thanh niên, bô lão một băng tần,
Cùng trẻ thơ bên những người tận hiến.
Hướng về Mẹ… trái tim vô giới tuyến,
Đang ẵm ôm những đầu cúi chân quì,
Những vừng đông và mọi ánh tà huy,
Mọi giọt mồ hôi, nỗi niềm, khao khát.
Quyện vào nhau thành bài ca duy nhất,
Chuyển cho con, Đấng Cứu Độ Muôn Dân.
Đấng Vĩnh Hằng, Đấng Vô Thủy Vô Chung,
Yêu nhân thế với trái tim bất tử.
Mẹ là Đấng không bao giờ thất hứa,
Luôn trợ phù giáo hữu khắp muôn phương,
Đây đoàn con, Giáo hội với Quê Hương,
Cùng thế giới tiến vào thiên kỷ mới.
Mẹ La Vang! Một mùa xuân vời vợi!