PHÉP LẠ ĐỨC MẸ LA VANG (PHẦN 1)
Trong niềm tin vào tình thương của Đức Mẹ và lời hứa năm xưa mà Mẹ đã hứa tại La Vang: “Mẹ sẽ nhậm lời những ai đến đây cầu xin Mẹ” nên nhiều người đau yếu bệnh tật hay lâm vào cảnh khó khăn đã đến cầu xin Mẹ và Mẹ đã nhận lời. Có thể nói, đã có rất nhiều phép lạ hay ơn lạ mà Mẹ đã ban cho nhiều người tại La Vang. Sau đây, melavang.info xin được đưa ra một số trường hợp cụ thể đã được ghi chép cẩn thận và được nhiều người làm chứng về ơn lạ mà Đức Mẹ La Vang đã ban cho con người.
1. Phép lạ Đức Mẹ La Vang chữa lành bệnh phong thấp
Có ông Nguyễn Long Hoan, sinh năm 1930, tại xứ Tân Phong, Quảng Trạch, Quảng Bình. Ông bị bệnh phong thấp lúc 14 tuổi, hiện tại ông ở Na-uy. Bệnh ông luôn luôn sưng các khớp xương, đến độ không đi được. Bệnh càng nặng hơn theo thời tiết, lúc trời mưa nắng. Ông đã chữa rất nhiều bệnh viện, từ Việt Nam cho đến Na-uy hay Mỹ. Với niềm tin vào Đức Mẹ La Vang, Ông đã đến với Mẹ và phép lạ đã xảy ra, ông đã lành bệnh, không tái phát. (Ngày 4 tháng 4 năm 2002).
2. Phép lạ Đức Mẹ La Vang chữa khỏi bệnh tâm thần
Một người có tên là Trần Văn Ninh, Sinh năm 1972. Thuộc giáo xứ Định Quán, Gíáo phận Xuân Lộc đã được chữa khỏi bệnh tâm thần. Anh này bị bệnh đã mười năm, đã được đưa đến chữa trị tại nhiều bệnh viện Tâm thần ở Đồng Nai và Thành Phố Hồ Chí Minh, nhưng không thuyên giảm chút nào. Ngày 7/7/2001 gia đình và giáo dân Giáo xứ Định Quán đã đưa anh đến với Mẹ La Vang. Lúc đưa tới Thánh Địa Đức Mẹ La Vang, bệnh nhân có những thái độ hoảng hốt bỏ chạy, ngay sau khi được cầu nguyện và cho uống nước Đức Mẹ, anh đã gục xuống, rồi mấy phút sau trở lại tỉnh táo, thanh thản. Anh đã cảm tạ ơn Đức Mẹ La Vang thương ban, đã xưng tội và tham dự Thánh lễ trước sự chứng kiến và hết sức vui mừng của gia đình và cô con Giáo xứ Định Quán.
3. Phép lạ Đức Mẹ La Vang chữa lành bệnh mất trí
Có một lá thư gởi Cha Quản Nhiệm Trung Tâm Thánh Mẫu La Vang để báo về phép lạ chữa lành bệnh của một người tên là Nguyễn Văn Triều, 33 tuổi, hiện ở giáo xứ Ngọc Lâm, Huyện Xuân Lộc, Tỉnh Đồng Nai
Trước đây anh làm nghề khai khẩn rừng và trồng hoa màu dọc các sườn đồi thuộc Xuân Lộc, Đồng Nai. Sau một lần đi làm về vào lúc đêm, anh cảm thấy nhức đầu choáng váng xây xẩm, sau đó anh không biết gì nữa. Từ đó anh như mất trí, suốt ngày cứ nói năng lảm nhảm và quậy phá.
Sau khi chạy chữa nhiều nơi, nhưng vẫn không chút thuyên giảm. Gia đình anh ra khấn Đức Mẹ La Vang. Sau khi hết lòng cầu xin và cho anh uống nước lấy từ giếng Đức Mẹ, anh thét lên và ngất xỉu mê man, nhưng mấy phút sau anh bắt đầu tĩnh lại, và thấy trong người nhẹ nhàng chỉ hơi mệt. Cả gia đình hết sức vui mừng cảm tạ Đức Mẹ đã làm phép lạ để cứu chữa anh. (Ngọc Lâm, ngày 15 .6 .2001)
4. Phép lạ Đức Mẹ La Vang cho cải tử hoàn sinh
Cô Lê Tín Hương hiện ở California, là một nhạc sĩ, cũng là một nhà văn. Sau đây là câu chuyện về ơn lạ mà Đức Mẹ La Vang ban cho gia đình cô.
Năm 1958, ba của cô làm việc tại bệnh viện Trung Ương thành phố Huế. Hôm ấy, ông sửa soạn đi thăm bệnh viện Quảng Trị. Ba cô chuẩn bị lên đường. Bước xuống mấy bậc thềm ông gặp ngay cha Luận đang bước vào. Cha Cao Văn Luận cùng quê quán với cha cô, Ngài rất gần gũi và thương yêu gia đình cô và Cha mong muốn gia đình cô theo Đạo.
Tuy rất kính trọng và quý mến Cha nhưng mẹ cô là một Phật tử đã được quy y. Cuộc đời mẹ cô hiền lành, một lòng lo cho chồng con, nhưng trong vấn đề tín ngưỡng thì rất cương quyết. Nên ba cô tôn trọng mẹ cô.
“Cha Luận gặp ba cô, Ngài bắt tay rất vui vẻ, Ngài đưa cho ba cô một tấm ảnh và bảo: “Tôi mới đi kiệu ngoài La Vang về. Tôi kính cho ông một tượng ảnh của Đức Mẹ La Vang. Ðức Mẹ đã làm nhiều phép lạ và rất linh thiêng. Ông hãy giữ lấy mà cầu nguyện.”
Ba cô cười cười, nói cám ơn cha, rồi thuận tay ông nhét tấm ảnh vào túi trong của chiếc áo da. ‘Con phải đi ngay Cha à, mọi người đang đợi con ở ngoài kia’. Vừa nói ba cô vừa chào từ giã cha rồi ra xe. Cô nhìn theo chiếc xe chở ba cô khuất dần, khuất dần sau màn mưa dày đặc.
Buổi chiều, trong khi người nhà chuẩn bị bữa cơm thì họ đã nhận được hung tin. Chiếc xe chở ba cô và bốn người nữa đã bị lật tại cầu Giồng Quảng Trị và chìm xuống sông. Tất cả đều tử nạn. Bệnh viện báo tin và yêu cầu gia đình ra ngay hiện trường để nhận xác đồng thời để tẩm liệm tại chỗ cho thân nhân. Mẹ cô và cả mấy chị em rất đau buồn. Ngoài kia trời vẫn mưa như những dòng lệ.
Mẹ cô và chị em cô theo chiếc xe của bệnh viện ra Quảng Trị nhận xác cha. Ðến nơi, tại một trạm gác nhỏ nằm cuối chân cầu, xác của ba vị bác sĩ và nhân viên bệnh viện đã được vớt lên. Còn thi hài của ba cô thì chưa tìm thấy. Người ta chưa vớt được ba cô nhưng mọi người xác định là ông cũng cùng một số phận với những người đã tử nạn; nhất là ông đã chìm sâu dưới lòng nước quá lâu.
Ngay sau đó, có tiếng la lớn “Ðây rồi, vớt được xác sau cùng rồi!”
‘Là ba đó’, mẹ cô chạy nhào tới. Người ta đang khiêng ba cô vào, đặt ba cô nằm trên chiếc băng ca.
Lại có tiếng người la lên: “Trời ơi! Ông ta hình như chưa chết. Còn thở. Hơi thở yếu lắm. Làm hô hấp nhân tạo ngay đi!”
Và ba cô quả còn sống thật! Mẹ cô quỳ xuống lạy trời lạy đất. Cám ơn Trời Phật đã cứu sống ba cô.
Ba cô tỉnh lại hẳn. Ông nói bằng một giọng nói thật yếu ớt, câu nói đầu tiên mà cô không bao giờ quên được: “Hãy xin cha rửa tội, rửa tội cho cả nhà, Ðức Mẹ La Vang đã cứu ba.”
Nói xong ông đưa tay vào trong túi áo da lục lọi kiếm tìm, và sau đó ông rút ra tấm ảnh Ðức Mẹ La Vang. Tấm tượng ảnh mà cha Luận đã cho ông trước chuyến đi định mệnh. Tấm ảnh đã ướt sũng và đậm màu vì thấm nước, nhưng hình Ðức Mẹ với chiếc áo choàng xanh vẫn còn in rõ nét.
Ba cô nói tiếp: “Ðây chính Bà này đã cứu ba, Bà đã lôi ba, lúc ấy đang mắc kẹt trong xe, ra khỏi cửa xe. Bà đẩy ba nổi lên mặt nước và nói Ta là Ðức Mẹ La Vang, Ta đến cứu con.”
Sau biến cố đó, gia đình cô gồm ba mẹ và 7 anh chị em đã rửa tội trong sự tự nguyện rất hoan hỷ của mẹ cô. Ba vị linh mục thân thiết của gia đình cô, cha Cao Văn Luận, cha Ngô Văn Trọng lúc bấy giờ là cha Chánh Xứ họ đạo Phanxicô, nơi mà gia đình cô cư ngụ, và cha Vũ Minh Nghiễm, Dòng Chúa Cứu Thế, người đã dày công dạy giáo lý cho họ. Cả ba vị linh mục này đã dâng thánh lễ và ban phép rửa tội cho họ.
Theo lời xin của ba cô, để cảm tạ ơn thánh của Ðức Mẹ, lễ rửa tội được tổ chức tại Thánh Ðường Ðức Mẹ La Vang Quảng Trị.
Cô còn nhớ rõ sau thời gian gia đình chịu phép rửa tội. Mẹ cô đã chịu đựng nhiều lời ra tiếng vào của họ hàng và những người quen biết. Mỗi lần than vãn với mẹ thì mẹ lại khuyên răn chị em cô: “Ba là cột trụ và là nguồn sống của gia đình chúng ta. Vì thế dầu có chịu bao nhiêu thử thách, khó khăn cũng phải chấp nhận để cảm tạ ân sủng đó. Tình yêu luôn luôn có cái giá phải trả, và cái giá đó có nghĩa gì đâu với ân huệ mà Ðức Mẹ đã ban cho gia đình chúng ta.”
Mẹ cô nói đúng, ơn lạ mà Mẹ La Vang đã ban là một biến cố lớn trong đời sống tâm linh của gia đình, cũng là một biến cố trong lịch sử gia tộc. Ba cô năm nay đã gần 90. Ông vẫn còn kính tấm tượng ảnh năm xưa đã cứu ông trên bàn thờ. Tấm ảnh Ðức Mẹ ngày nay đã mờ nhạt theo thời gian, nhưng mỗi ngày ông đều đọc kinh lần hạt cảm tạ Ðức Mẹ.
California, Chúa Nhật ngày 22 tháng 2 năm 1998
5. Phép lạ Đức Mẹ La Vang đã chữa lành bệnh lạ cho một thiếu niên
Ở giáo xứ Kim Long, giáo phận Huế, có chàng thanh niên tuổi mười bảy, tên Luật, xuất thân con nhà đạo đức. Luật là con út ở nhà với cha mẹ, ân cần khuya sớm.
Giữa năm Giáp Dần 1914, Luật đang khỏe mạnh bỗng lâm những chứng bệnh dị thường. Bắt đầu từ đau cúm, hết cúm đến chàm côm (quai bị), hết chàm côm đến đen lưỡi: “Lưỡi hóa đen thui tợ than bôi, nhám tợ da cóc, khô như miếng mực nang. Môi tím ngắt dường máu bầm. Bạ chi nói nấy… Ăn thì ít mà không hề ngủ.
Cha mẹ Luật thương con không ngại tốn hao chạy đủ phương đủ hướng, đủ thầy đủ thuốc, nhưng tất cả – Nam y và Tây y – đều vô vọng. Luật không biết sợ, cũng không biết đau. Đạp phản ầm ầm, đấm độp độp mà kể như không. Để tránh nguy hiểm cha mẹ Luật phải trói tay chân nó lại.
Ngày 09.01.1915, nhằm ngày 24.11 năm Giáp Dần, một đứa con trong gia đình đang học “ở trường Huế” về thăm nhà. Theo ý cha mẹ, người anh đó vội vàng đi xe lửa ra La Vang khấn xin Đức Mẹ cứu giúp bệnh tình em trai. Khấn xong anh ra vườn nhổ nắm cỏ rồi hối hả quay về cho kịp chuyến tàu vô, mong về nhà sớm cho em mau nhờ thuốc Mẹ.
Nghỉ một đêm, sáng ra đi lễ vừa về anh ấy đem nắm cỏ biểu em trai nhai sống ít vày, còn bao nhiêu đem nấu canh cho nó uống. Trong ngày ấy đã thấy dấu hiệu lành bệnh, cách ngày sau thấy khá hơn. Từ đó bệnh tình diễn biến càng lúc càng khả quan: “Lưỡi trắng ra lần hồi, da đỏ lại như trước, biết uống nước sau khi ăn, biết xét lời trước khi nói, hết nói nhảm.”
Ước chừng một tháng qua, nhân dịp Tết, ngày mồng một thấy nó rước lễ trong nhà thờ. Điệu bộ chững chạc, da dẻ hồng hào, mặt mày tươi tỉnh, bà con thân nhân, hàng xóm láng giềng ai cũng mừng, quả quyết đó là ơn lạ hay “phép lạ” Đức Mẹ La Vang cứu chữa.
Xem thêm: