Maria Mẹ của con,
Lắng tai nghe tiếng nỉ non kêu cầu.
Mẹ ơi, con biết về đâu?
Khi lòng chán cảnh bể dâu lọc lừa.
Lúc chiều tối, buổi xế trưa,
Quỳ đây nhìn Mẹ, biết thưa lời nào.
Con thèm tình Mẹ ngọt ngào,
Ru hồn con trẻ đi vào mênh mông.
Đời con là cả mùa Đông,
Gió mưa bão táp chất chồng, Mẹ ôi!
Từ khi cất bước vào đời,
Tiếng cười chưa trọn, lụy rơi dẫy đầy!
Bây giờ bóng ngã về Tây,
Ngồi đây đếm mãi chuỗi ngày lưu vong!
Bao mùa tiếp ngọn Đông phong,
Cớ sao Xuân ấm ước mong chẳng về!
Tay lần tràng hạt mân mê,
Mẹ ôi, cúi xuống vỗ về thân con.
Đất La Vang, dấu xưa còn,
Miền đất Dinh Cát hài son đượm tình.
Con mơ một sáng bình minh,
Trở về bên Mẹ thỏa tình ước mơ.
Bao năm quê Mẹ xác xơ,
Hàng thùy dương cũ, bây giờ ra sao?
Hoa sim tím ở đồi cao,
Có còn ai hái đem trao Mẹ hiền?
Giếng nước Mẹ, thuốc thần tiên,
Chắc còn trong mát dịu hiền như xưa?
Ngày nào con được say sưa,
Uống gàu nước ngọt Mẹ chừa cho con?
Cho dù cách trở nước non,
Nhưng lòng con vẫn sắt son hẹn về.
Ở đây, mưa gió não nề,
Khi lòng đơn lạnh, biết về nơi đâu?
Cảnh quê người, đủ muôn màu,
Càng tăng nỗi nhớ, thêm sâu nỗi buồn!
Mẹ là mạch suối ngọn nguồn,
Ơn thiêng, xin Mẹ trào tuôn ngập đầy!
Mẹ ơi, con đợi trông ngày,
Uống say tình Mẹ, no đầy lòng con.
Cho dù sông cạn, núi mòn,
La Vang Mẹ hỡi! đợi con trở về.