TIẾNG VỌNG TÌNH THƯƠNG
(Đoạt Giải Nhì thể loại Thơ)
Mưa lất phất, rừng cây còn ngái ngủ
Con vẫn quỳ nhìn lên Mẹ yêu thương.
Mái đầu xanh giờ đã xám bụi đường
Tim chai đá, lòng vấn vương tục lụy.
Đã lâu lắm con quên rồi: Chân lý!
Sự nghiệp, tiền tài, vị kỷ, tham lam,
Hưởng thụ, vinh hoa… như ngựa bất kham
Có tất cả. Chỉ thiếu tình thương Mẹ!
Cũng đôi lúc, ngược về thời thơ bé
Mẹ dẫn con đi lễ Thánh đường xa,
Mẹ bên con quỳ gối tượng Đức Bà
Miệng lẩm nhẩm: Ma-ri-a đầy phúc…
Mẹ dạy con thế nào là hỏa ngục
Sống ra sao để lên được Thiên đàng.
Con nhìn lên ánh mắt Mẹ nghiêm trang
Nhưng tha thiết trào dâng đầy xúc cảm.
Con lớn lên… quê hương mình u ám
Chiếc thuyền nan trôi dạt giữa phong ba.
Cứ dấn thân vào chước quỷ mưu ma
Để chiếm lấy vinh hoa và danh vọng.
Nhưng Mẹ ơi! Hôm nay hồn vang vọng
Con một mình lạc lõng đến Tà Pao…
Đoàn hành hương ra về tự lúc nào
Con ở lại… nghẹn ngào bên chân Mẹ.
Hình như có tiếng thầm thì, nhè nhẹ…
Mẹ nhìn con như san sẻ, cảm thông.
Ma-ri-a, Mẹ nguồn mạch cậy trông
Trái tim Mẹ – Trái tim hồng rạng rỡ.
Ôi, lạy Mẹ! Nhận đứa con lầm lỡ
Đã trở về đây… nức nở… ăn năn!
Đỗ Văn Tích