TÀPAO – ĐẤT ĐÃ THAY MÀU
(Đoạt Giải Nhất thể loại Thơ)
Bao thế kỷ bào mòn trong gió cát
Mây ngàn phương chợt gọi nắng xôn xao
Heo hút không gian một dãy núi mờ
Đức Tánh hỡi – lá vàng rơi xếp nếp.
Đêm lành lạnh rừng thiêng ngủ thiêm thiếp
Trăng hững hờ vắng vẻ đến hoang sơ
Đoàn người phương xa không hẹn, không chờ
Đến lập nghiệp, mang hương đồng gió nội.
Mang mơ ước của niềm tin cứu rỗi
Bắc Ruộng, Đồng Kho – một nắng hai sương
Núi đá chơ vơ, lấm tấm bụi đường
Bạc màu áo tứ thân bên gốc rạ.
Đức Tánh hỡi! Giờ không còn xa lạ
Bởi một ngày màu lá mướt như nhung
Bởi một ngày điệp khúc: Mẹ trùng dương
Bỗng réo rắt lời ca vùng Thánh địa.
Bốn mươi chín năm, hồi sinh kỳ lạ
Kể từ khi vô lượng: Mẹ về đây
Kể từ khi khói lửa ngút chân mây
Ban hồng phúc, lộc muôn xuân hùng vĩ.
Khi trái đất mừng thiên niên thế kỷ
Mẹ hiện ra trông tráng lệ diễm kiều
Phép lạ đầu tiên: sáng lạn trời yêu
Những ngọn nến lung linh không muốn tắt.
Tàpao – Tàpao – bầu trời xanh ngắt
Chuyện ngàn sao ca tụng Mẹ đồng trinh
Chuyện ngàn sau không còn của riêng mình
Cả Giáo phận bay cao hồn vũ trụ.
Kết Hạt Mân Côi thành ngọc bất tử
Kỳ lạ chưa, ân sủng ngợp không gian
Kỳ lạ chưa, mầm sống giữa hoang tàn
Đức Tánh hỡi! Không còn heo hút nữa.
Lớp lớp người đi trái tim rực lửa
Ave – Ave – chấn động muôn dân
Ave – Ave – vọng tiếng tơ đồng
Mẹ xoa dịu cơn đau hằng thế kỷ.
Mẹ âu yếm nhìn đoàn con hoan hỷ
Gọi muôn xuân về cánh vạc tầm vân
Đức Tánh – Tàpao – Phan Thiết, trắng ngần
Đường ánh sáng long lanh màu ngũ sắc.
Nguyễn Văn Vinh