Mẹ đứng đây giữa cao nguyên lộng gió
Giữa rừng thiêng núi sọ qúa u buồn
Trải bao niên giãi nắng với mưa tuôn
Có ai đó lệ tuôn từ khi ấy
Mẹ cô đơn khi kẻ ngoại tìm thấy
Giữa núi rừng nơi ấy trong cô quạnh
Ôi! xúc động giọt buồn tuôn không tạnh
Vội dọn dẹp cho bớt lạnh tâm tư
Ai đập phá chặt tay Mẹ nhân từ
Nhưng ơn Mẹ vẫn dư thừa luôn mãi
Những con người cô đơn đầy khổ ải
Vẫn một lòng khấn vái Mẹ Đồng trinh
Mẹ Măng Đen ban diễm phúc ân tình
Ai đến Mẹ như bình minh kiều diễm
Tim reo vui tâm hồn như trang điểm
Rạng rỡ lên đưa tiễn buồn tan đi
Đôi tay Mẹ cụt mất cũng chỉ vì
Thương những người “phong cùi” trong khốn khó
Kẻ khốn cùng “phong Cùi” bị chối bỏ
Ôi! tình Mẹ từ đó chẳng còn tay
Mang hình hài cảm nếm những chua cay
Cùng đoàn con đọa đày trong đau xót
Ôi! lạy Mẹ tâm hồn cao chót vót
Hằng gẫm suy đắng đót từ đáy tâm
Con về đây nghe tiếng Mẹ thì thầm
Mùa xuân về nảy mầm đơm nụ mới
Giữa núi rừng Măng Đen Mẹ lại tới
Đem hoa xuân phơi phới cả cao nguyên
Trong tim con nghe tiếng gọi Mẹ hiền
Về đây con rao truyền niềm vui mới
Con hân hoan nghe tiếng lòng phơi phới
Mẹ Măng Đen Mẹ muôn đời dấu yêu
Nắng vàng ươm ngã bóng tiếng kinh chiều
Đôi tay Mẹ tiêu điều tan nát dấu
Trái tim Mẹ bảo bọc con rỉ máu
Cao nguyên hỡi! thương đau lòng tê tái
Mẹ Măng Đen, Mẹ còn trong tim mãi
Bước chân về chuyển tải chuyến hành hương
Mắt ai buồn tê tái bước lên đường
Từ giã Mẹ lòng vương vương sầu nhớ…
Thanh Sơn 15.08.2012