PHÉP LẠ ĐỨC MẸ LA VANG (PHẦN 2)

6. Phép lạ Đức Mẹ La Vang chữa lành bệnh nặng nhờ cây cỏ tại La Vang

Vào năm 1913 là năm tổ chức Đại Hội La Vang lần thứ 5, giáo hữu đến tham dự rất đông, trong đó có số giáo hữu tân tòng mới nhập đạo. Hai vợ chồng người lính Stephanô Xứng tuy mới chịu phép Rửa tội, đi La Vang lần đầu, thấy cuộc kiệu trọng thể và mọi người tỏ lòng sốt sắng thì cũng dốc tâm sùng bái Đức Mẹ. Vì vậy khi vừa kiệu xong, cả hai vợ chồng cố chen lấn bứt cỏ, lặt lá trong vườn Đức Mẹ rồi xin cha làm phép đem về phòng khi bất trắc. Trong nhà có ai đau ốm thì vợ chồng lính Xứng cứ việc nấu lá cho uống, bình an vô sự.

Ngày kia, bà Bộ Chạng làng An Xuân, người lương, đau nặng đã bốn năm ngày, thuốc thang tốn kém cũng nhiều nhưng vô hiệu. Vì có bà con họ hàng, vợ chồng lính Xứng qua lại thăm viếng. Trong cơn thất vọng, nghe lính Xứng có đi đạo, ông Bộ Chạng hỏi Xứng: “Anh có thuốc gì bên đạo cứu bà tui với ?” Xứng thưa rằng: “Có, Có thứ lá tôi xin ngoài nhà thờ Đức Mẹ La Vang, nếu ông bằng lòng tôi sắc cho vợ ông uống. Thiên hạ nói nhà thờ ấy linh lắm.” Bộ Chạng đồng ý. Lính Xứng hăng hái về nhà lấy lá biểu Bộ Chạng sắc cho vợ uống. Bà Bộ Chạng uống liền mấy lần, sắc mặt hồng hào, trong mình khỏe khoắn. Uống thêm mấy bữa thì mạnh luôn.

phép lạ đức mẹ la vang

Lần kia, đứa con ông trưởng hội giáo làng An Xuân đau cổ trướng, sình bụng, sôi bọt miếng nằm bất tỉnh, gia đình đã toan lo hậu sự. Xứng nghe thế qua thăm, nhằm lúc vợ chồng hội trưởng, cũng là tân tòng, đức tin chưa vững, bồng đứa nhỏ ra để nơi nhà thờ hội kẻo sợ ma quỉ hay ông bà về bắt. Xứng an ủi còn nước còn tát, xin phép ông bà cho cháu nhỏ uống nước lá La Vang, cầu xin ơn Đức Mẹ cứu giúp. Trong cơn rối rắm thì bảo sao nghe vậy. Lạ thật, nước lá uống đến đâu đứa nhỏ tỉnh ra đến đó. Nó mở mắt đòi bú. Nghe lạ, cả làng An Xuân đều đến xem, chứng kiến chuyện cải tử hoàn sinh.

Khi phép lạ nầy được đăng báo thì bệnh nhi đã khỏe mạnh, nhân chứng còn sống cả. Cha Giuse Trang sẵn sàng làm chứng.

7. Phép lạ Đức Mẹ La Vang cho đôi vợ chồng hiếm muộn

Giáo họ Tùng Luật thuộc địa sở Di Loan trước đây có số gia đình Công Giáo tương đối đông nhưng nay đã trở lại toàn lương, chỉ trừ hai vợ chồng son kia.

Hai ông bà kết hôn đã nhiều năm, cuộc sống phu thê đầm ấm, vật chất đủ sống, đạo hạnh đàng hoàn nhưng rủi chẳng có đứa con nào. Đã nửa đời người mà phải cảnh vợ chồng son. Sau khi tâm sự, bàn bạc trước sau, họ quyết định chỉ còn cách vào khấn Đức Mẹ La Vang.

Bấy giờ là khoảng năm 1916, người chồng có nhiệm vụ đi vào đền thờ Mẹ cầu nguyện và khấn xin, rồi theo cách người ta thường làm, ông ấy quơ đại nắm cỏ mang về cho vợ uống. Chẳng bao lâu, người vợ có thai sinh được đứa con trai bụ bẫm. Cả nhà mừng vui tạ ơn Đức Mẹ.

phep la duc me la vang

Một thời gian sau, đứa trẻ ấy bị bệnh phát đau gần chết. Vợ chồng đã chữa chạy nhiều thầy nhiều thuốc, song đều vô ích. Vợ chồng tính đã hết cách, nghĩ chỉ còn cách dâng con cho Đức Mẹ La Vang: “Con Đức Mẹ phú cho Đức Mẹ, sinh ra cũng nhờ Đức Mẹ, chết sống cũng trong tay Đức Mẹ.” Dâng con xong vợ chồng khấn xin: “Nếu Đức Mẹ thương thì cho con gặp thầy gặp thuốc.”

Thế rồi, có bà già kia đi bán vải tới nhà vào buổi trưa rồi bà nghỉ chân ăn trầu uống nước. Bà thấy con trẻ đau như thế thì đưa cho người chồng ít viên thuốc và dặn hãy cho cháu uống sẽ lành bệnh, bà đi bán vải gần đây sẽ trở lại. Người chồng theo lời dặn đem thuốc cho con uống thấy dấu hiệu khả quan, cho uống thêm vài viên thì tỉnh lại, đòi ăn. Vừa hết thuốc thì cháu bé vừa lành. Vợ chồng mừng rỡ, sực nhớ chạy tìm bà bán vải để cám ơn, nhưng hỏi han khắp nơi chẳng ai biết hình dạng bà. Hai vợ chồng nghĩ hay bà này chính là người Đức Mẹ gởi đến đem thuốc đến cứu giúp con mình ? Hai vợ chồng nghĩ vậy mà không có câu trả lời. Chỉ biết một điều con mình là con Đức Mẹ La Vang ban cho.

8. Phép lạ Đức Mẹ La Vang chữa lành Cha Mathêu Đức.

Chúng tôi đi viếng Đức Mẹ lần nầy là vì cha Mathêu Đức, cha sở Hạnh Thông Tây, hạt Gia Định năm nay đã 58 tuổi, năm kia cha đau nặng, đau trong ruột, ăn uống không đặng, đau đã nhiều năm, một ngày một yếu. Sau hết chẳng còn làm việc được, nằm luôn bốn tháng, bệnh một ngày một thêm nặng. Khi thấy cha nằm thì coi như xác chết nằm đó mà chưa liệm. Chạy đủ thầy danh tiếng, chân đã sưng nhiều, sưng tới trên bụng. Thầy thuốc Tây, Nam đủ hết, bệnh cứ một ngày một nặng thêm. Các Cha cùng bổn đạo tới thăm ai nấy đều rơi nước mắt, sợ nay mai cha sẽ lìa thế. Những kẻ tới thăm thì nói chuyện nho nhỏ với nhau kẻo người mệt. Ấy chỉ dấu là bệnh nặng quá. Tờ trối cha đã làm rồi. Mọi sự hồn xác cha đã sắp đặt hầu lên đường xa!

Bây giờ là lúc thiên hạ ngã lòng thì mới rõ phép Chúa. Nhớ lại Đức Mẹ La Vang đã chữa vợ thầy Thạnh tại Cầu Kho, cũng đau nặng mà Đức Mẹ cứu. Bà nầy khi mạnh đã đi tạ ơn Đức Mẹ, lần ấy có lấy cỏ tại La Vang đem về. Biết vậy, cha sai người đi xin chút cỏ ấy, rồi xin đưa viết chì và giấy. Cha nằm mà viết lời nguyện như sau:

“Kính lạy Đức Mẹ khoan nhơn hay thương giúp kẻ ngặt nghèo và chẳng hề từ rảy lời kẻ tin cậy, cầu khẩn cùng Đức Mẹ. Nay bệnh con đã cùng thế, ai nấy đều nói không còn trông đặng thuốc thế gian. Hôm nay là thứ bảy đầu tháng, là ngày riêng của Đức Mẹ. Xin Mẹ dùng quyền phép Mẹ và lòng nhân từ Mẹ mà cứu chữa con. Nầy có chút dấu tích Mẹ nơi cung thánh La Vang, con xin dùng chút nầy như thuốc Mẹ bởi trời ban xuống. Xin Mẹ làm cho con được lành các bệnh hoạn trong mình. Mẹ cứu con thì con sẽ đến nơi cung thánh La Vang mà tạ ơn Đức Mẹ và dâng mình lại cho Đức Mẹ mà làm tôi Chúa, cho sáng danh con Đức Mẹ và sáng danh Đức Mẹ cho đến muôn đời. Amen.” 02. Avril 1921.

Cho uống nước có chút cỏ La Vang vào và đọc kinh ấy ba ngày. Còn thuốc trị bệnh thì cha vẫn rước lại thầy Annam hốt thuốc xưa nay cho cha. Thầy bốc thuốc và cho cha ăn cơm như người thường, thầy biểu cha cứ ăn, không sao. Sự lạ! Chút tròng đỏ trứng gà không tiêu mà bây giờ ăn cơm đặng liền. Đó, khỏi ba ngày uống nước cỏ La Vang, đọc kinh cha viết đó, còn thuốc thì vẫn thuốc thầy xưa nay, không phải danh sư mà bệnh một ngày một giảm. Cách ít bữa cha đã làm lễ được rồi kiệu ảnh trong họ mà tạ ơn Đức Mẹ. Trong buổi kiệu có ít cha đến, có vợ chồng thầy Lê Phát An, vợ chồng thầy Thạnh đến xem lễ cha làm tạ ơn Đức Mẹ tại Hạnh Thông Tây. Sau đó cha chờ lệnh Đức cha cho phép đi La Vang mà tạ ơn Đức Mẹ như lời cha đã khấn nguyện.

phep la duc me la vang
Nhà thờ Hạnh Thông Tây, địa chỉ: 53/7 Quang Trung, P.11 Quận Gò Vấp

Khi cha Mathêu Đức được ơn Đức Mẹ mà lành bệnh thì mọi người đều lấy làm lạ. Có kẻ không muốn tin cha mạnh, tưởng đồn huyển vì có gặp hồi đau và biết là bệnh nặng không thể chữa được, mà nay nghe mạnh, làm Lễ được, giảng dạy được như thường, cha nói khá hơn lúc chưa đau nữa thì lấy làm lạ quá, đi thăm thấy thất kinh. Người ta nghĩ khác nhưng Chúa làm khác, mà việc Chúa làm thì trí người đời không hiểu hết được.

Khi thấy khá rồi thì cha xin phép Đức cha đi viếng Đức Mẹ tại La Vang mà tạ ơn. Đức Cha sợ ngài chưa mạnh thiệt mà lỡ dọc đường e bất trắc gì chăng nên bảo đợi một năm. Năm sau dù chưa đúng kỳ Đức cha nói, nhân dịp tháng nghỉ nên cha xin Đức cha cho phép đi và xin một Cha Chủng Viện coi giáo xứ thế mình.

9. Phép lạ Đức Mẹ La Vang cho một quãng đời gian truân

Gia đình cô kia chỉ còn lại hai cha con. Cô học lớp Tứ Niên trường Đồng Khánh, còn cha cô là một quan chức hồi hưu.

Năm ấy cha cô mắc phải bệnh lao, cô đành xếp sách lo phụng dưỡng cha già. Vốn không dư dật khá giả, nay phải thuốc thang cho cha, nhà cô lâm cảnh túng bấn.

Cô nhớ có lần chị bạn thân nói chuyện Đức Mẹ La Vang ở Quảng Trị hay làm phép lạ, thi ân giáng phúc cho người dù lương hay giáo. Cô giấu cha cô lặng lẽ ra Đức Mẹ La Vang với một chút hy vọng. Cô là người lương, không biết đọc kinh, không biết cầu nguyện nhưng thấy người ta vào nhà thờ, cô vào theo. May sao khi ra cửa gặp cha Tây, mặt mày hiền từ, nghe cô nói hoàn cảnh ngài an ủi đôi lời rồi cho ăn cơm, sai người múc cho cô chai nước giếng và còn hứa sẽ cầu nguyện cho gia đình cô.

Thế rồi một thời gian cha cô trở bệnh nặng. Trong lúc vô kế khả thi cô sực nhớ tới chai nước giếng La Vang. Vừa uống xong một ly nhỏ, cha cô buột miệng: “Mát mẻ thật!”, khi ấy khuôn mặt cha cô trông thơ thới như người khỏe mạnh, rồi ngả mình nằm nghỉ.

Từ giờ phút ấy chai nước đối với cô trở nên vật quý giá vô cùng. Suốt đêm cô ngồi ôm chai nước, chỉ chờ cha cô thức giấc để rót thêm cho uống. Uống được vài lần cha cô hết ho hen, ngủ yên cho tới sáng. Ôi nước giếng La Vang, thần dược hiệu nghiệm. Cô sung sướng đến quên cả mệt mỏi dù đã thức trắng một đêm. Cha cô tỉnh giấc, cô định vớ chai nước rót thêm nhưng cha cô ngăn lại hỏi: “Con ơi, vậy chớ thuốc gì đâu mà chỉ vài ly nhỏ mà bệnh cha qua một đêm mười phần đã hết tám chín?” Cô thưa bẩm ậm ẹ cho qua chuyện, không dám nói tới chữ “La Vang” vì biết cha cô trước nay không ưa gì chữ “đạo”.

Một tháng sau, uống hết chai nước thì cha cô lành mạnh lại như xưa, ăn uống, đi đứng bình thường.

Cô không thể không nghĩ đến Đức Mẹ La Vang đã ban “phép lạ” cho cha cô. Cô giấu cha cô, nói đi dự đám cưới rồi lẻn ra La Vang tạ ơn Đức Mẹ. Ở nhà có người báo tin là cô đi La Vang, cha cô giận dữ cầm gậy săng (gỗ) tức tốc lên tàu hỏa ra La Vang tìm cô. Bao nhiêu nỗi bực tức đều được trút lên cây gậy săng. Cô cắn răng chịu trận, bầm mình bầm mẩy, tóc tai bù xù.

Về nhà cô còn chịu thêm mấy trận đòn như thế vì cha cô chưa nguôi giận cái tội cô đi đạo. Cha cô khi giận thì đánh đập tưng bừng nhưng khi thấy con tơi tả thì cầm lòng không đậu mà khóc ròng theo con. Thừa dịp cô ôm chầm lấy chân cha cô kể hết mọi sự tình. Cô kể chuyện cái chai nước La Vang có phép mầu nhiệm cải tử hoàn sinh. Thật bất ngờ, cha cô trở giọng dịu dàng: “Con ơi, thật thì cha chẳng giấu chi con, hồi trước khi con cầm chai rót nước thì lạ sao mắt cha thấy những hào quang sáng láng nhấp nhánh quanh miệng chai. Cha đã cố tình nhìn kỹ đôi ba lần cũng đều thấy rõ như vậy… Nhưng con ơi, hẳn con cũng biết cha là một quan viên ăn trên ngồi trước trong làng mà bây giờ cải lương tòng giáo thì dân làng sẽ coi cha ra sao?” Cô lựa lời an ủi cha cô và không quên cầu xin ơn Đức Mẹ La Vang phù hộ.

10. Phép lạ Đức Mẹ La Vang: một giấc mơ hoa

Hai ông bà Nghè Nguyễn Khắc Nhân và Tôn Nữ Thị Quyên đã luống tuổi mà chỉ có ba trai. Cậu út bấy giờ cũng đã lên năm nên ông bà ao ước được cô con gái vui hưởng tuổi già. Bà Nghè dù chưa nhập đạo nhưng cũng có lòng tôn kính Đức Mẹ La Vang, bà thường khấn: “Xin Đức Mẹ La Vang linh thiêng ban cho một đứa con gái. Nếu toại nguyện bà xin theo đạo như ông.”

phép lạ đức mẹ la vang
Tranh do Maria Mộng Hoa Vẽ: chàng và nàng

Một tối kia bà Nghè nằm mơ thấy một Bà rất tốt đẹp, bận toàn trắng, tay cầm nhiều tràng hoa thọ kép. Bà Nghè xin một tràng, Bà kia cho. Xin thêm tràng nữa thì Bà mỉm cười rồi biến mất. Bà Nghè thức dậy thuật lại giấc mơ cho chồng nghe. Ông quả quyết: “Đức Mẹ La Vang đã nhận lời, mình sẽ mang thai và sinh con gái.” Từ ngày đó bà Nghè có thai thật.

Ngày 15.08.1913, hai ông bà cùng đến nhà thờ Thạch Hãn dự lễ như mọi khi. Đi được nửa đường bà thấy trong mình có khác nên quay về. Ông một mình vừa đến nhà thờ thì linh tính thế nào cũng quay về theo. Tới nhà nghe bà chuyển bụng, có bà mụ hộ sinh mà vẫn không sinh được. Ông Nghè biết thai nghịch vội vã mượn ngựa phóng lên La Vang cầu xin Mẹ và xin nước phép mang về cho cô uống rồi dùng nước ấy vỗ lên trán. Lạ thay bà sinh nở dễ dàng.

Ông Nghè ôm con đến dâng trước bàn thờ Đức Mẹ: “Lạy Mẹ, đây thật là con của Mẹ. Chúng con xin dâng cho Mẹ.” Ông cụ đặt tên con là Nguyễn Thị Phi Phụng và âu yếm nói với con: “Ba ước ao sau này con sẽ được huy hoàng như chim phụng. Còn nếu con làm gì nên vẻ vang thì con sẽ mang tên Mộng Hoa để kỷ niệm giấc mơ hoa mà má con chiêm mộng.”

Ba ngày sau, bé gái được đưa vào nhà thờ chịu phép rửa với thánh danh Maria. Mười sáu năm sau Maria Phi Phụng nổi danh trên đường nghệ thuật, khắp toàn quốc. Người ta biết đến cô với tên Maria Mộng Hoa.

 Xem thêm:

>> Phép lạ Đức Mẹ La Vang (Phần 1)

>> Phép Lạ Đức Mẹ La Vang (Phần 3)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here